Hành trình đi tìm bản thân và ảnh hưởng thầm lặng
Với mình, mỗi trải nghiệm, dù nhỏ, đều có sức nặng riêng nếu mình chịu quan sát và học từ nó.
Dù đã từng là người đặt câu hỏi trong rất nhiều cuộc phỏng vấn cho người khác, thế mà khi đến lượt tự trả lời những câu hỏi tương tự, mình mới thực sự cảm nhận được là khó thật sự.
Cảm ơn chị Trang Trịnh đã cho em có cơ hội nhìn lại hành trình của mình một lần nữa. Dưới đây là toàn bộ phần chia sẻ của mình, mọi người đọc nhé.
Trích lời giới thiệu:
“EduTalk là chuyên mục trò chuyện, nơi có những cuộc đối thoại giữa những người đã trải qua những hành trình sâu sắc trong việc học và sống, và cả những ai mang trong mình tinh thần học suốt đời.
Và ngày hôm nay cùng chào đón khách mời Hồng Phương (Mera Cao).
Mời bạn cùng mình lắng nghe một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng nhưng nhiều dư vị, biết đâu bạn sẽ tìm thấy một phần mình trong đó.”
1. Hành trình phát triển bản thân và sự nghiệp của Phương bắt đầu từ đâu?
Hành trình phát triển của mình bắt đầu từ năm nhất đại học, khi mình sớm nhận ra: mình không hợp với ngành đang học, nhưng cũng chẳng biết mình hợp với điều gì.
Mông lung, giằng co, và nhiều lúc chỉ thấy bản thân như đang trôi không điểm tựa. Nhưng có một điều mình rất rõ:
Mình không thể để người khác quyết định cuộc đời mình thêm lần nào nữa.
Và nếu chưa biết mình muốn gì, thì ít nhất… phải dám đi tìm.
Mình bắt đầu tự học tiếng Anh, tham gia câu lạc bộ, làm tình nguyện, nhận việc không lương, thử sức ở mọi vai trò để tích lũy trải nghiệm. Dù từng bị từ chối, bị lừa, mình vẫn không ngừng tìm kiếm cơ hội mới, và càng làm, mình càng khám phá thêm nhiều khía cạnh về bản thân.
Bước ngoặt đến khi vào năm nhất Đại học, mình được chọn vào top 15 sinh viên tham gia chương trình giao lưu văn hóa với Đại học South Florida (Mỹ).
Hơn một tháng được chỉ dạy những điều tưởng chừng rất nhỏ, từ văn hóa ăn uống đến cách sống, và hai tuần cùng học tập, trải nghiệm thực tế với các anh chị sinh viên và giáo sư nước ngoài tại nhiều tỉnh thành ở Việt Nam, đó là lần đầu tiên mình thực sự cảm nhận được “dòng sông tri thức” rộng lớn và sống động đến nhường nào.
Mình, cô gái vùng núi như được tháo gỡ một lớp màng che trước mắt, nhận ra thế giới này còn rất nhiều điều để học, để hiểu, để đóng góp.
Từ bước đà đó, mình làm việc tại nhiều tổ chức cộng đồng, điều hành các dự án quy mô từ vài chục đến hàng nghìn người. Suốt 4 năm đại học, mình vừa học vừa đi công tác khắp các tỉnh thành trên Việt Nam, gặp gỡ nhiều nhóm người khác nhau.
Dù vất vả và áp lực, nhưng chính những trải nghiệm đó giúp mình cảm thấy mình được sống thật, được lắng nghe và được cống hiến.
Những năm tháng đó, tuy không có danh hiệu trên giảng đường, tuy gia đình chưa hiểu những ước mơ bên trong mình, nhưng lại là nền móng quý giá nhất để mình trưởng thành.
Đó là nơi bản thân học được cách quan sát con người, hiểu nhu cầu xã hội, rèn luyện tư duy hệ thống, kỹ năng tổ chức và khả năng kết nối con người với nhau.
Và chính từ nền tảng đó, mình đã dấn thân đi tiếp qua nhiều ngã rẽ, nhiều ngành nghề, vai trò khác nhau, cho đến bây giờ, khi mình trở thành một cố vấn về tái định vị nhân hiệu.
Mình chọn ở đó, ở giao điểm giữa chuyên môn - con người - chiến lược, để giúp họ nhìn lại bản thân một cách hệ thống, kết nối lại những giá trị cốt lõi, và thiết kế một bản thể thương hiệu phù hợp với họ.
Vì mình hiểu rất rõ cảm giác hoang mang khi không biết mình thuộc về đâu. Và cũng hiểu rằng, khi một người dám đi tìm lại chính mình, đó không phải là khởi đầu lại, mà là bước chuyển hóa để trở thành chính mình một cách có chủ đích hơn.
2. Trong suốt quá trình học tập và phát triển, đâu là những dấu mốc hoặc trải nghiệm có ảnh hưởng sâu sắc nhất tới cách Phương làm việc và nhìn nhận thế giới?
Mình nghĩ là mình không có một “dấu mốc” nào thật sự.
Với mình, mỗi trải nghiệm, dù nhỏ, đều có sức nặng riêng nếu mình chịu quan sát và học từ nó.
Mình không chờ biến cố mới thay đổi, mà thường điều chỉnh từ những điều rất đời thường.
Thật ra, mình có trí nhớ không tốt, rất hay quên. Trong công việc thì có thể sắc sảo, nhưng ngoài đời lại khá vụng về trong một vài khía cạnh.
Cũng vì biết được điểm yếu đó mà mình chọn cách sống đơn giản, ghi lại những gì quan trọng và tạo hệ thống để đỡ phải nhớ quá nhiều.
Chính cách sống đó đã ảnh hưởng trực tiếp đến cách mình làm việc:
luôn đi từ bản chất, thực tế và không phức tạp hóa vấn đề.
3. Phương thường chia sẻ về triết lý "Quiet Influence", sự ảnh hưởng trầm lặng. Phương có thể giải thích thêm.
Làm công việc liên quan đến truyền thông và xây dựng thương hiệu cá nhân, nơi mọi người thường được khuyến khích phải nổi bật, xuất hiện đều đặn, xây dựng hình ảnh liên tục, nhưng mình lại chọn giữ đời sống cá nhân kín đáo.
Mình không thoải mái khi xuất hiện hình ảnh bản thân quá nhiều. Và trong nhiều năm, mình sống trong sự giằng co giữa nhu cầu “hiện diện” để làm nghề và mong muốn “ẩn mình”.
Chính sự mâu thuẫn đó đã khiến mình phải dừng lại rất nhiều lần để suy nghĩ: “Liệu có một cách nào để gây ảnh hưởng mà không cần trở nên ồn ào?”
Dần dần, mình gọi tên được triết lý làm nghề và sống của mình: Quiet Influence - Ảnh hưởng thầm lặng.
Đây không chỉ là một lựa chọn cá nhân, mà là sự đúc kết từ hành trình dài quan sát, lắng nghe, học hỏi từ những người thầy, người bạn, và cả những người mình từng đồng hành trong vai trò cố vấn.
Đó là những người không thích phô trương, nhưng mỗi lời họ nói, mỗi hành động họ làm đều có sức nặng, vì nó đến từ một nội lực đã được rèn giũa bền bỉ.
Với mình, ảnh hưởng thật sự không đến từ việc gây ấn tượng, mà đến từ sự hiện diện đúng lúc, đúng cách và đúng với con người thật của mình.
Nó không cần ồn ào, không cần theo xu hướng, nhưng khi xuất hiện thì luôn đủ sâu để người khác phải dừng lại lắng nghe, không vì tò mò, mà vì tin tưởng.
Quiet Influence là một kiểu ảnh hưởng xây dựng từ gốc rễ, từ chuyên môn vững, từ giá trị sống rõ ràng, và từ sự nhất quán giữa lời nói, hành động và cách sống.
Làm nghề trong thời đại mà “visibility” (sự hiện diện) thường bị đánh đồng với “giá trị”, mình càng ý thức rõ hơn về giới hạn. Mình không muốn biến mình thành một sản phẩm truyền thông.
Không phải vì sợ, mà vì mình tin rằng có những điều đáng để giữ lại cho riêng mình, để nuôi dưỡng năng lượng, để giữ tính chân thực và để có thể nhìn rõ hơn bản chất của những gì đang diễn ra.
Mình chọn chia sẻ tri thức, thay vì đời tư. Mình chọn đúc kết những bài học, thay vì kể lể cảm xúc cá nhân. Mình chọn xây dựng hệ thống giúp người khác hiểu rõ bản thân và phát triển nhân hiệu bền vững, thay vì chỉ dạy họ cách làm sao để "viral", nổi tiếng nhanh.
Vì mình biết, không phải ai cũng phù hợp với con đường ồn ào. Và thật ra, trong thế giới ồn ào ngày nay, sự trầm lặng đúng lúc đôi khi lại là một trong những cách ảnh hưởng mạnh mẽ và đáng tin cậy nhất.
Đó là lý do vì sao mình chọn triết lý Quiet Influence.
4. Khi làm việc với nhiều người có chuyên môn sâu và muốn tái định vị nhân hiệu, Phương có nhận thấy những điểm chung nào giữa họ?
Và điều gì khiến Phương tin rằng việc tái định vị không chỉ là một kỹ năng, mà còn là một hành trình chuyển hóa bên trong?
Điểm chung đầu tiên mình quan sát được ở những người có chuyên môn sâu khi tìm đến tái định vị nhân hiệu, không phải là họ thiếu năng lực, mà là họ bắt đầu cảm thấy năng lực của mình không được nhìn thấy đúng, hiểu đúng, và sử dụng đúng.
Họ giỏi làm, nhưng chưa biết cách hiện diện.
Họ giỏi cống hiến, nhưng chưa từng được gọi tên đúng với giá trị thật sự của mình.
Và đến một lúc, điều khiến họ trăn trở không còn là “tôi làm được gì”, mà là:
Làm sao để biến tri thức và trải nghiệm của mình thành điều có thể lan tỏa?
Làm sao để người cần giải pháp mình có thể tìm thấy mình, mà không cần mình phải rao giảng khắp nơi?
Họ muốn chuyển mình từ người thực thi giỏi thành người dẫn dắt có hệ tư tưởng, có dấu vết số, và có chỗ đứng rõ ràng trong thị trường.
Nhiều người trong số họ đã làm nghề đủ lâu, tích lũy nhiều tri thức quý giá, nhưng lại chưa có ngôn ngữ, hệ thống, hay nền tảng số để đưa những giá trị đó ra ngoài, một cách có chọn lọc và bền vững.
Chính vì vậy, với mình, tái định vị nhân hiệu không chỉ là câu chuyện làm đẹp profile hay tạo ra vài bài viết truyền cảm hứng.
Nó là một hành trình chuyển hóa, từ bên trong ra bên ngoài, từ cá nhân ra cộng đồng, từ năng lực chuyên môn ra tài sản số mang tính lan tỏa.
Đó là hành trình một người bắt đầu định nghĩa lại bản sắc, hệ thống lại tri thức, và xây dựng nền tảng số cho riêng mình, để không chỉ được biết đến, mà còn tạo ra ảnh hưởng thực sự trong cộng đồng mà họ muốn phục vụ.
Và đó là lý do vì sao mình tin rằng: làm solo không chỉ là làm một mình, mà là làm rõ mình là ai, làm chủ cách hiện diện, và xây dựng hệ giá trị, sản phẩm, dịch vụ phù hợp với bản thân và thật sự chạm được người cần.
5. Phương từng có cơ hội làm việc với nhiều bậc thầy đáng kính như GS. Phan Văn Trường,… dù tuổi đời còn rất trẻ. Phương rút ra bài học gì từ những trải nghiệm quý giá đó?
Mình rút ra một điều: đừng cố thể hiện bất cứ điều gì, nhất là khi đứng trước những người đã đi rất xa, cả về chiều sâu nghề nghiệp lẫn chiều rộng cuộc đời. Với họ, mọi thứ mình cố gắng “phô diễn” đều trở nên thừa thãi.
Với những người như vậy, họ không cần nghe mình nói quá nhiều. Chỉ cần cách mình bước vào một căn phòng, ngồi xuống, quan sát, là họ đã có thể cảm nhận được năng lượng, thấy được phần nào con người thật bên trong mình.
May mắn lớn nhất với mình không chỉ là được làm việc cùng thầy, mà còn là được thầy nhìn thấy và tin tưởng, dù bản thân mình lúc đó vẫn còn non trẻ và nhiều thiếu sót. Và mình hiểu ra một điều rất quan trọng:
Khi ai đó đặt niềm tin nơi mình và trao cho mình cơ hội, đừng tính toán thiệt hơn. Hãy luôn tự hỏi:
"Làm sao để mình tạo ra nhiều giá trị nhất có thể, tại vị trí này, trong giai đoạn này?"
Còn lại, thời gian sẽ trả lời.
Chính vì thế cho đến bây giờ, tuy không còn xuất hiện thường trực trong các dự án của Cấy Nền như trước, nhưng mình vẫn đứng phía sau điều phối team cho blog Cấy Nền Radio, như một cách để gìn giữ và tiếp nối tinh thần thầy luôn nhắc nhở.
Có bốn chữ thầy từng nói, mà mình vẫn hay đọc lại trong cuốn sổ tay: hồn nhiên - bình đẳng - thẳng thắn - tích cực. Nghe thì đơn giản, nhưng càng sống, càng làm việc, mình càng thấy khó để giữ trọn vẹn.
Mình vẫn chưa làm tốt những điều này, nhưng mình vẫn đang học, từng ngày, để sống thật với những điều đó.
—
Cảm ơn chị Trang vì đã cho em cơ hội được nhìn là và chia sẻ hành trình của mình.
Đọc thêm:
Em cũng là Phương, cũng có những tâm tư, suy ngẫm có phần giống chị. Đọc từng dòng, em thấy như chị viết thay những thứ em chưa diễn đạt ra được, nhiều điểm chạm lắm. em 25 tuổi nên sẽ cởi mở với nhiều trải nghiệm và còn tiếp tục đúc rút. Em cực kỳ cực kỳ thấm câu "Với mình, mỗi trải nghiệm, dù nhỏ, đều có sức nặng riêng nếu mình chịu quan sát và học từ nó". Cảm ơn chị đã giúp em gọi tên được nó